Totoro & thế giới mộng mơ

Totoro không phải là nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình ấy, nhưng có lẽ nó là nhân vật chính trong ký ức tuổi thơ mà không phải người lớn nào cũng hiểu. Totoro trong phim là một vị thần rừng, lạnh lùng mà tốt bụng, mập ú mà nhanh nhẹn. Tortoro có thể “làm phép” cho cây mọc nhanh, có con quay giúp mình bay cao vút, có một - chú - xe - buýt - mèo có thể xuất hiện ngay lập tức khi ta cần và chở người ta đến với người đang muốn tìm muốn gặp. Totoro như một đứa trẻ, luôn háo hức khám phá mọi thứ diễn ra quanh mình, ví như chuyện cười toe thích thú khi nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc dù. Totoro cũng như một người lớn, luôn xuất hiện khi những cô bé, cậu bé đang rất cần Totoro giúp đỡ.

Mình nghĩ rằng, cuộc sống của mỗi người đều tồn tại ở hai thế giới song hành. Một là thế giới thực với những quy luật vận hành khó có thể hoặc không thể chi phối. Một là thế giới được kiến tạo từ những ước mơ, thế giới ấy là của riêng mỗi người và hoàn toàn do mỗi người làm chủ. Thế giới trong mơ tuy không thực nhưng lại hấp dẫn hơn rất nhiều, đôi khi con người mải mê chìm đắm trong thế giới ấy đến mức lạc lõng trong thế giới thực mà mình đang sống.

Nhưng mà mình không muốn nói về thế giới thực hay mơ ấy của mỗi người, mình chỉ muốn chia sẻ về một nhân vật vẫn thường “đi gió về mây” ở thế giới trong mơ của mình mà thôi, đó là Totoro.

Totoro là một con thú khổng lồ trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng của hãng Ghibli (Nhật Bản) có tựa đề “Hàng xóm của tôi là Totoro”. Mình mê phim này ngay khi được xem nó lần đầu tiên. Bộ phim với bối cảnh nông thôn Nhật Bản những năm 30 của thế kỷ trước, với câu chuyện xoay quanh cuộc sống của gia đình hai chị em Satsuki và Mei những ngày đầu chuyển về nhà mới,… có lẽ sẽ hơi “nhạt” so với nhiều người. Thế nhưng với mình, câu chuyện giản dị ấy lại mở ra một khoảng xanh trong với tình người ấm áp, với rộn rã tiếng cười, với phép màu và những điều ngộ nghĩnh ấu thơ.


Totoro không phải là nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình ấy, nhưng có lẽ nó là nhân vật chính trong ký ức tuổi thơ mà không phải người lớn nào cũng hiểu. Totoro trong phim là một vị thần rừng, lạnh lùng mà tốt bụng, mập ú mà nhanh nhẹn. Tortoro có thể “làm phép” cho cây mọc nhanh, có con quay giúp mình bay cao vút, có một - chú - xe - buýt - mèo có thể xuất hiện ngay lập tức khi ta cần và chở người ta đến với người đang muốn tìm muốn gặp. Totoro như một đứa trẻ, luôn háo hức khám phá mọi thứ diễn ra quanh mình, ví như chuyện cười toe thích thú khi nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc dù. Totoro cũng như một người lớn, luôn xuất hiện khi những cô bé, cậu bé đang rất cần Totoro giúp đỡ.

Kí ức tuổi thơ của mình không có một chú Totoro nào cả, thế nhưng tuổi thơ của mình đầy những giấc mơ cổ tích. Những giấc mơ diệu kỳ ấy, cho đến bây giờ vẫn tồn tại trong thế giới mơ ảo của riêng mình, song hành với cuộc sống hiện tại và có thêm những gương mặt mới, những câu chuyện mới, những ước mong mới… Khi Totoro cưỡi con quay bay vào thế giới ấy, nó khiến cuộc sống thực mà mình đang dấn bước từng ngày có thêm những điểm tựa cân bằng, nhiều màu sắc hơn và cũng bay bổng hơn.

Ở công ty với phần lớn thời gian ngồi làm việc trong phòng lạnh, thường thì buổi trời chiều của mình chỉ được chiêm ngưỡng qua làn kính cửa sổ trong suốt. Những khi bước lên sân thượng, hay dạo bước trong khoảng sân đầy cây xanh và ánh nắng trong khuôn viên tòa nhà, bỗng cảm thấy lòng bình yên và vui thú quá đỗi khi bất chợt nhận ra tiếng gió và những chuyển động rì rào trong những tán lá xanh um. Chắc chắn phải có một chú Totoro nghịch ngợm đang lấp ló đâu đó và mình thì rất muốn đi tìm để Totoro giúp mình thực hiện mong muốn điên khùng lúc đó: làm một chuyến bay “xé gió” vòng quanh trên vòm trời Cao Lãnh đang thật bình yên này.

Ở nhà, mình có một bộ nệm gối Totoro “êm mịn như nhung”. Người bạn khi tặng mình món quà đó, nói rằng “Muốn Totoro là người bạn thân nhất của mình”. Mình cười hi hi trong bụng, “Totoro này chỉ là một con thú nhồi bông thôi, bạn thân nhất phải người bạn ngoài đời thực, mà ngoài đời thực tui có người bạn đó rồi…”. Lúc đó thì nói vậy, sau này thì mình không thể phủ nhận cảm giác tuyệt vời mỗi khi mình ngả lưng hay cuộn tròn trên “tấm nệm” đặc biệt ấy. Tuyệt vời nhất là khi kết thúc một ngày, ôm Totoro và đi vào giấc ngủ với một niềm vui nào đó, hay thức dậy với một cảm giác êm ái dễ chịu trong người... Cũng đôi khi sau những ngày mệt nhoài, đêm về cảm giác chỉ có Totoro là bao dung và yêu thương mình nhất thôi. Totoro lúc này không chỉ là một “con thú nhồi bông” nữa mà trở thành một người bạn của riêng mình thật rồi.

Mình biết, thế giới ảo thì không thể nào thay thế được thế giới thực mà mình đang sống. Nhưng dẫu sao thì đó cũng là một khoảng riêng để mình chia sẻ và ấp yêu niềm vui và giọt nước mắt của riêng mình. Mỗi người cần có một khoảng riêng, một thế giới riêng và điều hạnh phúc nhất là sau khi đắm mình trong cõi mộng mơ không thực ấy, tâm hồn mình lại lành lặn và trong trẻo hơn thêm. Vẫn mỉm cười kiếm tìm Totoro khi gió rì rào trong những tán lá xanh, vẫn thủ thỉ chuyện trong ngày khi cuộn tròn trên nệm Totoro êm ái, vẫn viễn vông với những giấc mơ không có thật trong đời,… Và cuối cùng, phải nói lời cảm ơn khi một phần nhờ đó mà mình yêu mến và có trách nhiệm hơn với cuộc sống thực đang hiện hữu và trôi qua từng ngày